Page 102 - Giáo trình môn học vi sinh vật học
P. 102

bằng cách ức chế sinh tổng hợp các chất chuyển hoá cần thiết để ngăn cản hình thành nên

               các nucleotid như sulfamid và trimethoprim.

                       Như vậy, mỗi kháng sinh chỉ tác động lên một điểm nhất định trong thành phần

               cấu tạo, ảnh hưởng đến một khâu nhất định trong các phản ứng sinh học khác nhau của tế
               bào vi khuẩn, dẫn đến ngừng trệ sự sinh trưởng và phát triển của tế bào. Nếu vi khuẩn

               không bị ly giải hoặc bị nắm bắt (thực bào) tiêu diệt thì, khi không còn tác động của

               kháng sinh (ngừng thuốc) vi khuẩn sẽ có thể hồi phục trở lại.

                       Kháng  sinh  có  tác  dụng  giết  chết  vi  khuẩn  gọi  là  diệt  khuẩn  (bactericid)  ví  dụ

               nhóm  beta-lactam,  polymyxin,  ...  ;  kháng  sinh  chỉ  ức  chế  vi  khuẩn  gọi  là  chế  khuẩn
               (bacteriostatic) ví dụ chloramphenicol, tetracyclin, ... Trong thực tế, thuốc có tác dụng

               diệt khuẩn nhưng ở nồng độ thấp thì chỉ có tác dụng chế khuẩn và ngược lại, thuốc có tác

               dụng chế khuẩn nhưng ở nồng độ cao lại có tác dụng diệt khuẩn. Nhưng cao là bao nhiêu

               thì kháng sinh phát huy tác dụng và cơ thể con người còn chịu đựng được (liều độc) thì

               tuỳ theo từng loại thuốc (khả năng khuếch tán đến ổ nhiễm khuẩn - các thông số động
               dược học) và cơ địa từng người bệnh cụ thể. Vì vậy, việc sử dụng kháng sinh phải được

               bác sỹ kê đơn và theo dõi cẩn thận.

































                          Hình 16. Sơ đồ vị trí tác động của kháng sinh trên tế bào vi khuẩn

                                                            102
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107