Page 149 - Tâm lý trị liệu
P. 149
Ở lớp trẻ chơi thân với một bạn trai, nhưng hay bị bạn này đánh, nhiều
hôm làm trẻ đau phải khóc và về nhà mách mẹ. Các bạn gái thường trêu
chọc, làm trẻ rất buồn.
Về nhà mẹ thường kèm cặp thôi thúc trẻ học, vì theo mẹ nói: trẻ không
tự giác, rất lười học và thích đi chơi. Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp, hiền lành,
biết giáo dục con bằng lời nói, khi con sai thường giải thích cho con hiểu,
nhưng cũng hay tâm sự với con mọi chuyện trong gia đình. Từ trước khi chưa
có em, mẹ rất chiều chuộng trẻ, không dám quát mắng trẻ, sợ trẻ khóc vì
thương “từ bé trẻ rất yếu, thường ốm đau…”. Nhưng từ khi có em, mẹ không
chiều chuộng trẻ như trước nữa, nhiều khi cũng quát mắng trẻ (theo lời mẹ
kể).
Mẹ là con thứ 7 trong gia đình có 8 người con ở Hà Nội, ông ngoại là
người gia trưởng, độc đoán giông như bố. Còn bà ngoại hiền thục, chịu
thương, chịu khó. Theo mẹ, mối quan hệ của vợ chồng chị bây giờ như là bản
sao của ông bà ngoại ngày xưa. Sau khi học hết phổ thông trung học, mẹ thi
vào trường Sư phạm Mẫu giáo và trong thời gian này có yêu một người.
Nhưng khi học được một kỳ gia đình xin cho mẹ đi lao động nước ngoài. Do
khủng hoảng tinh thần khi mối tình đầu tan vỡ, mẹ đã quyết định ra đi để rũ
bỏ tất cả những buồn đau. Sang Nga, mẹ làm công nhân, sau hai tháng yêu
một người cùng cơ quan. Nhưng cũng sau 2 tháng, nhận thấy không hề yêu
người đó, mà chỉ do buồn quá nên yêu để khoả lấp chỗ trống”, thực tế vẫn
không sao quên được người yêu cũ, mẹ quyết định chia tay. Mấy tháng sau,
mẹ gặp bố, bố là bạn của một người em họ mẹ. Lần đầu tiên gặp bố, mẹ đã bị
cuốn hút bởi “tài nói chuyện và sự thông minh năng động khác người” của bố.
Theo mẹ: “Bố hơn hẳn những người con trai đã đến với mẹ trước đó”. Những
năm xa nhà, ở nước bạn, bố mẹ có một tình yêu rất đẹp, dù xa nhau đến
1000 km,nhưng bố thường đến thăm mẹ và liên tục viết thư với tình cảm rất
nồng nàn.
Năm 1990, mẹ về nước, sau đó một năm bố học xong về nước. Bố mẹ
cưới nhau và ở riêng một căn hộ tại trung tâm thành phố Hà Nội. Sau khi