Page 200 - Tâm lý trị liệu
P. 200

Đến lớp 5 tôi được vào chuyên toán thành phố. thi được giải nhất tỉnh.

               sau đó được cử đi học để thi học sinh giỏi toàn quốc. nhưng tôi đã thi không

               được giải… Từ đó tôi học súc năm lớp 8 tôi thi trượt chuyên toán tỉnh. tôi rất

               đau khổ đã khóc thầm. thậm chí không dám đi học nữa vì xấu hổ… Những
               năm cấp III. đó là thời kỳ có những biến động lớn trong cuộc sống gia đình tôi

               Bố đi học ở nước ngoài. hai anh đi học đại học xa. mẹ con tôi ở nhà bươn

               chải… Rồi kết thúc cấp III. tôi thi trượt ĐH Y khoa Hà Nội. phải ở nhà một

               năm. Năm sau thi lại nhưng hỏng Y khoa Hà Hội. chỉ đỗ y khoa Thái Bình. Tôi

               cho rằng số mình đã không mấy mắn và chán nản. Những năm học ở ĐH Y
               khoa Thái Bình là thột thời kỳ khủng hoảng về tinh thần. Tôi cảm thấy khung

               cảnh chật hẹp. tối tăm và bắt đầu lo sợ đủ điều. kể cả những cái rất lặt vặt

               cũng làm tôi bận tâm…


                       Vào năm thứ 3 khi học về bệnh AIDS tôi cảm thấy rất lo sợ. sợ tiếp xúc
               với bệnh nhân. sợ tiếp xúc với bạn bè. Có một lần bị viêm kết mạc. thế mà tôi

               lo sợ sẽ bị cận thị. bị mù liền đi chữa khắp nơi ai bảo gì cũng làm… Những

               nỗi ám ảnh về AIDS không làm sao dứt ra được. tôi sợ đi cắt tóc. đánh răng

               chảy máu cũng làm tôi sợ… Về đêm tôi hay nghĩ là làm sao tránh bị AIDS và

               cứ vậy đêm này qua đêm khác không làm sao mà giải quyết dứt ra được. Có
               một lần chỉ bị nổi cái nốt của bệnh ngoài da thông thường mà tôi lại đinh ninh

               là mình bị AIDS… Hốt hoảng đến tột cùng. mất ăn mất ngủ… cũng may mà

               sau đó những nốt trên mất đi… Nỗi ám sợ này làm tôi không còn khả năng

               tập trung. học táp sút kém và cách cư xử thì đôi lúc không giống với chính

               mình… Năm thứ 4 tôi quyết định thi chuyển khoa vì tôi nghĩ chỉ có thay đổi
               môi trường mới trở lại cuộc sống bình thường được, nhưng thực tế đã không

               diễn ra như vậy… lúc này đây tôi đã hiểu ra rằng tôi đã có một nỗi ám ảnh,

               không bình thường như những người khác…”


                       Tư vấn và trị liệu:

                       Khác với các bệnh nhân khác. V là một bác sỹ. anh hiểu rõ hơn ai hết

               về bệnh. Vì vậy ngay từ buổi đầu tiên chúng tôi có một cuộc nói chuyện chân

               tình kéo dài trên 2 tiếng liên quan chủ yếu đến nguyên nhân, bản chất và
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205