Page 180 - Tâm lý trị liệu
P. 180

Cháu N.A.T là con cả trong gia đình bố làm y sỹ quân y. mẹ là cán bộ ở

               một trung tâm nghiên cứu khoa học. trước khi bị bệnh cháu là con ngoan, rất

               đảm đang trong công việc gia đình. ở trường là học sinh khá, cháu không có

               những biểu hiện gì đặc biệt về hành vi.

                       Bố mẹ cháu lấy nhau tự nguyện, khi mang thai cháu. mẹ hay bực bội vì

               ở chung phòng với 2 người phụ nữ khác. Cháu có lịch sử sinh khó (phải dùng

               giác hút nhưng không bị ngạt,) và hay ốm đau quặt quẹo. Vào lúc 2 tuổi. cháu

               bị viêm phế quản. đi tiêm và bị teo cơ một bên chân từ đó (những vẫn đi lại
               được). Từ tháng 7/1998 cháu bị con mèo nhà hàng xóm cắn vào ngón tay.

               trước đó cháu thấy con mèo này ăn một con cóc, chán rất sợ. Khoảng 1

               tháng sau con mèo bị ốm không đi được và ít lâu sau con mèo chết. Từ sau

               khi bị cắm cháu luôn lo sợ mèo truyền bệnh cho mình (cháu lo sợ nhưng chỉ

               nói cho bố mẹ biết khi con mèo đã chết).

                       Kể từ đó cháu thấy rất khó đi ngoài. hay vào nhà vệ sinh. mỗi lần ngồi 1

               – 2 tiếng vẫn không đi được. Cháu có cảm giác có một khối rối, tắc sâu phía

               trong hậu môn. Cháu đòi mẹ cho đi khám soi, chiếu. chụp nhưng không phát

               hiện có điều gì khác thường (cháu bộc lộ đã đôi lần cho ngón tay vào trong
               hậu môn và dùng vòi nhựa chọc). Cùng thời gian này: cháu dần dần cảm thấy

               đau đầu, đau nửa đầu, rồi toàn đầu. thường thấy nóng ở sau đầu rồi lan ra

               khắp đầu; thường xuyên có cảm giác tức ngực nghẹt thở. khó nói (để nói một

               câu gì đó có khi phải mất 5- 7 phút mới bật ra được). Cháu cùng dần dần xa

               lánh bạn bè, tránh mọi quan hệ xã hội (mỗi khi có ai đến nhà cháu thụt vào
               buồng). Cảm giác lo âu xuất hiện thường xuyên, cháu tưởng tượng ra mặt

               mình đen và mọc mụn. Trên lớp. lúc cô gọi hỏi bài thì cháu ấp úng không nói

               ra được (cháu cho biết vì sợ nói sai, vì cảm thấy có gì nghẹn không bật ra

               được). Từ đó cháu luôn cúi và nghiêng đầu một bên. Mắt nháy liên tục và sợ

               ánh sáng.

                       Chẩn đoán:


                       Bài đầu từ một sự kiện gây stress (mèo cắn) cháu bắt đầu lo âu và nảy

               sinh những ý nghĩ, niềm tin không hợp lý. Stress trường diễn này gây hậu quả
   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185