Page 9 - Tâm lý trị liệu
P. 9
đình của trẻ không hoà thuận, trẻ hay lo âu hốt hoảng mỗi khi bố mẹ cãi cọ,
trẻ rất sợ bố mẹ li dị.
– Năm 12 tuổi, trẻ đi thi đàn ORGAN quốc tế được giải 3, hiện đang
tích cực chuẩn bị để đi thi nữa (mong đạt giải nhất), Nhưng lo sẽ không đạt
kết quả.
– Tháng 4 – 1998, nghe tin anh trai họ (trước đó có quan hệ thân với
đối chủ) bị bạn đâm chết, tuy không chứng kiến nhưng từ đó sinh lo hãi, luôn
nghĩ gia đình, bố mẹ, anh chị và bản thân cũng sẽ bị như vậy.
– Từ tháng 6 – 1998, trẻ hay đau đầu (vùng thái dương), mỗi khi ngồi
vào bàn để tập đàn, luôn hồi họp lo sợ không sao đánh đàn được, phải làm
một động tác gì đấy như khua tay mấy vòng để trấn an rồi mới đánh đàn
được, hoặc tay sờ vào bậu cửa vài lần. Thường có cảm giác đầy ứ hơi từ
trong bụng, phải bành cổ thở hắt ra. Khi thở ra ngoài, sợ “hơi độc” làm nhiễm
bẩn không khí nên phải thở vào ti vi, vào thành tủ. Làm việc gì cũng phải bắt
đầu từ trái sang phải theo một trình tự nhất định. Trạng thái lo hãi kéo dài.
– Tháng 8–1998 bố mẹ đưa đi khám, phát hiện bướu cổ 1A – điều trị
Lerothyrocin (2 tháng), trẻ không đỡ, thêm biểu hiện đờ đẫn, run chân tay,
nên gia đình dừng thuốc.
– Tháng 9–1998, vào năm học mới, trẻ học kém hơn, chữ viết xấu (chữ
viết đè lên nhau) văn viết lủng củng. Bệnh nặng hơn, cô giáo cho nghỉ lớp
trưởng, thêm mặc cảm bất tài (vẫn lo hãi không đạt thi đàn, lo hãi bố mẹ li dị”,
vẫn bị ám ảnh về hơi thở độc). Các vận động nghi thức tiếp tục tăng lên (trẻ
luôn có cảm giác có ai đó bắt buộc phải làm như vậy, trẻ muốn chống lại cũng
không được). Gia đình cho trẻ đi khám lại, bác sỹ chẩn đoán HC Gilles de la
Tourette, hoặc hội chứng ngoại tháp: khó thở, hơi cứng hàm, nuốt khó… Trẻ
phải nghỉ học, tiếp tục điều trị thuốc (từ tháng 10 – 12 /1998) nhưng bệnh tăng
lên (đau đầu, run chân tay, thường gồng co cứng toàn thân, đau tức vùng
ngực rất khó thở…).